Muốn gặp em như đêm dài đợi
nắng
Như đất khô cằn khao khát cơn
mưa
Khi gặp em muôn lời nói dư thừa
Đành câm nín cho thời gian lắng
đọng
Đôi tay anh cảm thấy thừa lóng
cóng
Mắt thẩn thờ theo từng bước chân
em
Đôi chân anh mềm nhũng dính trên
thềm
Tim loạn nhịp khi nghe lời em
nói
Em trong sáng như bình minh chói
lọi
Anh giọt sương phút chốc sẽ tan
đi
Vì anh đây sự nghiệp chẳng ra
gì
Đành ôm kín mối tình đơn tuyệt
vọng
Bao mùa phượng đỏ đã ra đi
Ve gọi hè sang biết bao kỳ
Tóc xanhnay đã pha màu muối
Nhưng lòng vẫn nhớ mãi mùa thi
Em đã qua rồi tuổi ba mươi
Sao em đẹp quá hởi xuân ơi
Đât nước cho em muôn nhựa sống
Người tạo nên em dáng trang đài
Đường xá điện giang xuyên rừng
núi
Phố thị lầu cao ngất ngưỡng
trời
Em đi những bước dài mở rộng
Tung cánh Lạc Long bốn phương
trời
Lòng sao tránh khỏi buâng
khuâng
Nhìn hoa sáng nở “phù dung“ tối
tàn
Vô hồn những bước lang thang
Cảm thương duyên phận lở làng đắng
cay
Vu qui ngày ấy vui say
Để anh đau đớn đọa đày hồn đơn
Còn đâu những sáng dổi hờn
Còn đâu những tối chung đường sóng
vai
Nổi niềm sang sẽ cùng ai
Riêng em êm ấm vòng tay người
chồng
Hết xuân rồi lại thu đông
Hè sang bao lượt lửa lòng nào
nguôi
Tóc xanh nay đã bạc rồi
Dầu chân chim đã sâu hằn lối đi
Ở đời không hợp thì ly
Nhớ về kỷ niệm phút giây chạnh
lòng
Hôm nay đã bao ngày xa vắng ?
Anh không về cay đắng riêng em
Mùa thu lá rụng em đềm
Hiu hiu gió lạnh bên thềm nhớ
anh
Em đâu biết yêu nhau là khổ
Để đêm về khó dổ giấc nồng
Một mình một bóng đèn chông
Anh nơi nào ? Có thấu lòng em
không.
Em ngữa người tay nối bờ nam
bắc
Ngực căng ph62ng đôi bồng đảo dâng
cao
Dưới chân em phù sa đỏ cuộn
trào
Dáng em đứng tầm cao thế kỷ
Đẹp lòng người như tênem là
“Mỹ”
“Thuận” lòng trời nối hai bến bờ
vui
Tôi em là hai đường thẳng song
song
Sẽ gặp được nhau ở nơi vô cực
Ở nơi đó những trái tim đỏ rực
Những tâm hồn rừng rực lửa yêu
đương
Sẽ không còn khắc khỏai những canh
trường
Không thơ thẩn những chiều sương xuống
lạnh
ở nơi đó anh không còn cô quạnh
đi bên em như đường thẳng song
song.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét