Trang

24/12/12


SỰ TÍCH VUA HEO

Ngày xưa, có một đứa bé không cha, không mẹ được một người nhặt vềnuôi để sai vặt. Suốt ngày bị sai làm việc quần quật không hở tay. Nên người nó lúc nào cũng dơ bẩn… Vì thế nên người ta quen miện gọi nó là “thằng Heo”

-
Thằng heo! Sao chưa đem rau cho mấy con heo ăn vậy hả?
-
Dạ ! có liền !!!
Mặc cho ai muốn chế nhạo thế nào đi nữa. Heo vẫn coi như chẳng có gì, cứ lo tròn bổn phận của mình mà thôi.

Trải qua những năm năm đói kém, Heo vẫn sống và ngày một lớn dần theo thời gian… Năm mười lăm tuổi Heo đến ở cho một ông quan lớn nọ.

Một hôm, ông quan bắt Heo múc một thau nước để rữa chân.

Khi Heo mò đến chân ông ta để rữa thì :

-
Này, này. Cẩn thận! Cẩn thận!
-
Có việc gì thế ạ? Heo hỏi.
-
Tao có 3 cái nốt ruồi ở chân đó. Có thấy không? Phải cẩn thận…
-
Bởi vậy nên tao mới bảo cho mày biết, nếu mày cào xước nó lên thì cả họ nhà mày cũng khó mà đền cho ta được cái tướng quý trời cho này đó con ạ!
-
Xì! Cái thứ đó… Chỉ có 3 nốt ruồi vặt…Có gì quý đâu mà cứ làm như là. Heo nghĩ
-
Quan lớn chỉ có 3 nốt ruồi thôi thì lấy gì làm quý?
-
Mày có hay không mà giám xem thường?
-
Quan coi nè! Con có tới 9 nốt ruồi lận! Vậy mà có thấy quý giá gì đâu? Chỉ thấy cứ…nghèo mạt hòai ! Hi! Hi!
Thấy thằng bé có tới 9 cái nột ruồi ở sau lưng, quan kinh ngạc vô cùng, thầm nghĩ:

-
Lạ lùng quá. Làm sao nó có quý tướng như thế được? Tướng quý như thế, về sau không làm vua thì cũng làm chúa mà thôi! Nếu để một thằng như thế làm vua,làm chúa thì còn ra thể thống gì nữa! Không thể được! Phải tìm cách giết quách nó đi!!!
Heo vẫn không biết rằng nguy hiểm đang de9 dọa tính mạng, vẫn vô tư lo làm tròn bổn phận của mình…

Mấy ngày sau…Hôm ấy Heo đi chợ mua giấy bút cho chủ. Ở nhà, ông quan liền gọi đứa hầu gái vào vào dặn…

-
Tao giao cho mày làm việc này rất quan trọng, không được hé răng nói cho ai biết!
-
Dạ. Cô hầu gái đáp
Ông liền đưa cho đứa hầu gái một gói thuốc độc và bảo với nó :

-
Mày rắc thuốc này vào cơm cho thằng Heo ăn! Nhưng mày phải giữ thật kín miệng, nếu để cho ai biết thì tao sẽ giết mày trước.
Cô hầu gái cầm gói thuốc độc, bụng thầm thương Heo vô hạn…Nhưng không dám trái lời ông chủ dặn nên bắt buộc phải bỏ gói thuốc độc vào bát cơm để dành phần cho thằng Heo…

Lát sau, khi thằng Heo trở về, đói bụng quá, nó chạy xuống bếp lục cơm ăn…

Vừa lúc ấy đứa hầu gái da9ng cho lợn ăn, thấy thằng Heo bưng bát cơm lên sắp và vào miệng… Đứa hầu gái nhanh trí vội vàng lấy một thanh củi gõ vào máng lơn ăn, vừa gõ vừa nói…

-
Heo òn! Heo òn! Heo ăn thì heo chết! mà heo không ăn thì heo cũng chết!
Đứa hầu gái cứ thế mà lập đi lập lại…Đến lần thứ 3 thì Heo không còn giấu nổi tò mò…Không hiểu ý tứ thế nào, Heo liền chạy đến hỏi nhỏ..

-
Có chuyện gì phải không? Nói cho tui biết đi!!!
-
Ừ Heo thông minh lắm! Đúng là có chuyện quan trọng lắm!
-
Vậy nói đi!!!
-
Ơ…Heo phải nói là sao này đừng có quên tọi thì tôi mới nói!
-
Ừ… tui hứa!
-
Vậy thì đi theo tui lại đằng kia!
Đứa hầu gái liền dắt Heo ra chổ vắng rồi kể lại hết sự tình…

-
Chuyện là thế đấy… Vừa rồi Heo ăn chén cơm là chết ngay
-
Trời !!!
-
Tui thương Heo lắm! Chúng ta đồng cảnh ngộ nên cố tìm cách cứu…
-
Sao ông ta lại muốn giết mình vậy? Không lẽ…chỉ vì mấy cái nốt ruồi sau lưng? Heo nghĩ
-
Còn ở đó mà suy nghĩ gì nữa? Tình hình này nếu không trốn đi mau thì tai vạ sẽ còn đến nữa đấy!
-
Ờ…Ờ..Phải !! Phải đó… trốn thôi!
-
Ừ! Tui cám ơn nhiềm lắm… nhất định sẽ không bao giờ quên đâu!...Sau này nếu tui làm nên sự nghiệp thì…cứ tìm tới tui nhé!Nhưng mà…Nhớ phải đến với mớ tóc lòa xòa như thế này nè thì tui mới nhận ra được!... Thôi tạm biệt!
Rời khỏi nhà quan. Heo cứ thế chạy mãi, sợ quan đuổi theo, nó chẳng dám đi đường lớn mà cứ theo đường mòn… đầy gai góc tối tăm mà đi… đi mãi…

Sau bao nhiêu ngày trốn chạy vất vả và đói khát. Heo đến một xứ xa…

Heo xin vào ở cho nhà của một lảo trọc phú nọ…

-
Chà! để xem phải cho mày làm gì đây?
-
A! Có rồi.
Chợt nhìn thấy lũ con đang chơi đùa lem luốc ở sân vườn, lảo trọc phú liền nói

-
Ta giao cho mày trông nom chúng!
Thế là từ hôm đó heo bắt đầu vào việc. Công việc kể ra cũng nhàn chẳng có gì là nặng nhọc. Heo luôn làm tròn phận sự…Nhưng chỉ phiền một nổi là mấy đứa bé nghịch ngợm hết sức. Làm cho Heo không dám rời mắt khỏi chúng…mà lắm lúc cũng bị mắng oan…

-
Giao cho mày trông chừng chúng sao để chúng lấm lem thế kia hả?
Heo vẫn cắn răng chịu đựng không nói gì cả…Một hôm, trọc phú thấy mấy đứa con có vẽ buồn liền gọi Heo…

Mày hãy bò xuống làm ngựa cho chúng nó cưỡi đi! Có thế chúng mới vui!.... Mà tao thuê mày mới đáng đồng tiền!

Heo cực chẳng đã phải phủ phục xuống cho hết đứa lớn đến đứa bé leo lên lưng… Mấy đứa nhỏ khóai chí. Ông trọc phú thấy thế cũng hài lòng.Cho nên ngày hôm sau. Mấy đứa con của ông trọc phú lại đòi chơi trò ấy nữa. Thằng con lớn của ông trọc phú là đứa nghịch ngợm nhất, nó vừa cỡi vừa nắm tai của Heomà nhéo ngắt…Thấy Heo không nói gì nó chụp lấy cái roi đánh vào mông heo chan chát giống như cha nó thường cỡi ngựa vậy…Heo bị đánh đau điến. Không nhịn được nữa ngoái tay ra sau lưng gạt đứa bé một cái…Đứa bé văng mạnh ra phía trước, đầu va phải vào vách tường…nằm bất động

-
Trời ơi! Mình lỡ tay làm nó té chết rồi!!! Heo nghĩ.
Thấy thằng bé chết. Heo hoảng sợ vội trốn khỏi nhà ông trọc phú …Rồi nhắm phía trước mặt mà chạy mãi…Cuối cùng đến một nơi Heo nghe có tiếng chuông chùa. Nó tìm đếnmột ngôi chùa ở trên núi…

-
Vào đây xin quét dọn chùa chắc là được! Heo nghĩ rồi xin vào gặp hòa thượng trụ trì chùa:
-
Xin cho con được ở lại đây để hầu hạ sư. Rồi sau này con sẽ cắt tóc quy y! Heo nói.
-
Ta cũng đang cần một em bé hằng ngày leo lên bệ thờ để lau chùi các pho tượng! Hòa thượng nhận lời
Thế là từ đó, Heo được ở lại trong chùa , ngày ngày lo chăm chỉ làm việc…Công việc chẳng có gì đáng phàn nàn, nhưng một hôm…

-
Heo đâu rồi! Sao con làm ăn dối trá thế này? Trụ trì hỏi
-
Ơ!...con lau chùi kỹ rồi mà! Heo đáp
-
Như thế này mà nói là kỹ? Trong những kẻ của các pho tượng còn đầy cả bụi! Trụ trì nói.
Hôm sau :

-
Phải cố sức mà lau cho kỹ vào các kẻ tay, kẻ chân của các pho tượng. KHông thì lại bị mắng nữa. Heo nghĩ
Nhưng…dù cố hết sức nhưng heo vẫn không thể nào lau sạch được.Tức tối. Heo trợn mắt nhìn các pho tượng nạt lớn…

-
Nhấc tay lên cho ta lau!
Tức thì các pho tượng đồng loạt giơ tay lên trời. Thế là Heo mặc tình mà lau chùi

-
Hi! Hi! Ngộ quá không ngờ tượng gổ mà cũng biết giơ tay!
Lau xong heo lại phán :

-
Duổi chân ra mau…không ta phan cho một gậy bây giờ! Lập tức các pho tượng đều duỗi chân ra.
Nhờ làm theo cách ấy mà Heo lau sạch hết tất cả các pho tượng,và khi làm việc xong heo lại ra lệnh cho các pho tượng trở về vị trí cũ…Từ ấy trở đi, Heo cứ theo cách ấy mà làm nên các pho tượng đều sạch sẽ không còn bị mắng nữa!

Nhưng rồi đến một hôm sau khi lau xong Heo lại quên truyền lệnh cho các pho tượng bỏ tay xuống và co chân lại…, cừ để như thế mà về trai phòng…

Buổi tối, Khi các hòa thượng lên chùa tụng kinh…thì… Cảnh tượng trước mắt khiến cho họ vô cùng kinh ngạc…Các pho tượng đều giơ tay lên trời và duỗi chân ra.

Các sư vải trong chùa gọi nhau kéo đến xem một cảnh tượng chưa từng có ấy. Cả ngôi chùa đều nhốn nháo…

-
Sao lại xảy ra một chuyện như thế này? Trụ trì nghĩ
-
Này Heo? Sáng giờ chỉ có con ra vào nơi đây. Đã xảy ra chuyện gì ? Nói mau? Trụ trì liền hỏi Heo.
-
Dạ…Ơ..ơ Heo ngập ngừng đáp.
-
Chuyện gì? Trụ trì nóng giận hỏi
-
Dạ…quả đúng đây là lổi của con! Nhưng không sao đâu ạ! Heo trả lời
-
Vì lúc sáng sau khi lau chùi xong. Con quên bảo các pho tượng ấy để tay chân trở lại vị trí cũ thôi ạ! Heo giải thích.
-
Mày ra lệnh cho các pho tượng? Trụ trì ngi ngờ hỏi
-
Dạ phải! Trứơc giờ con vẫn làm như vậy thì mới lau chùi sạch được các kẽ áo đấy! Sư phụ đừng lo. Con chỉ cần”ra lệnh” một tiếng là các pho tượng trở về vị trí cũ ngay thôi! Sư phụ coi nè! Heo đáp, và ra lệnh:
-
Tất cả mau trở về vị trí cũ cho ta!
Tức thì. Trong chớp mắt, các pho tượng đều trở lại vị trí cũ. Không sai chạy một li!Trước ánh mắt kinh ngạc, lẩn thán phục của mọi người.

-
Chỉ có thiên tử mới sai khiến được phật! Đứa bé này…nó đã sai khiến được phật thì sẽ có ngày nó sẽ được làm vua!...Nếu ta không báo việc này lên quan trên thì một mai họ truy nả… thì ta sẽ mang lỗi… vậy thì ta phải…!Hoà thượng nghĩ bụng.
Nghĩ như vậy hòa thượng liền sai người bí mật báo cho quan trên hay…Không ngờ có một chú tiểu khác tình cờ biết được chuyện ấy…Liền chạy vội sang phòn Heo cho biết mọi việc…

-
Chạy mau! Không thì quan quân đến bắt đấy! Chú tiểu giục
-
Xin cám ơn bạn! bạn tốt với tôi quá! Xin cám ơn! Heo rối rít nói
-
Ơn nghĩa gì? Chạy mau đi! Chú tiểu giục
Một lần nữa Heo lại phải một phen đào tẩu để bảo toàn mạng sống của mình! Trứơc khi quan quân kéo đến chùa…

Heo trốn sang xứ khác, và đến ở vớimột phú thương giàu có…

Trước nhà lảo phú tương có một hàng cao mọc đều tăm tắp trong rất đẹp mắt…Phú thương giao nhiệm vụ cho Heo…

-
Mổi ngày, mày chăm sóc, tưới nước cho hàng cau quý ấy…Chúng mà chết thì mày cũng chết với tao đó! Phú thương nói.
-
Dạ!dạ. Heo trả lời
Thế là từ hôm ấy, Heo lại bắt đầu với nhiệm vụ mới…

Một hôm, sau khi tưới cây xong Heo mệt lả…

-
Vào đây ngồi nghỉ một lát cái đã…Heo nghĩ bụng
Ngồi nghỉ dưới bóng cây, nhìn hàng cau thẳng tắp, Heo chỉ vào ba cây cau ở đầu hàng buộc miệng nói đùa…

-
Cây này là cây cha, cây này là cây mẹ, Còn cây này là con Hi! Hi!
Heo vừa dứt lời thì bỗng nhiên…Cây cau “Cha” vụt cao lên cao hơn hai cây kia…Còn cây cau “con” thì lùn tịt xuống, buồn của nó co gần đụng đất.Chỉ trong nháy mắt, cả ba cây cau đã lớn bé, cao thấp khác nhau rỏ ràng…

-
A ! ha , ngộ quá . Heo nghĩ bụng.
Hôm sau khi lão phú thương bước ra vườn thì trông thấy ngay cảnh tượng kỳ lạ ấy…

-
Mấy cây cau này, tại sao chúng lại thay đổi hình dạng kỳ lạ như thế này vậy? Lão rất ngạc nhiên
-
Thằng Heo!thằng Heo đâu rồi? Ra đây tao bảo! Phú thương hét lớn
-
Dạ có con! Heo đáp
-
Tao giao cho mày chăm sóc hàng cau. Duyên cớ vì sao mà mấy cây cao này lại biến dạng ra như thế này? Phú thương hỏi
-
Hi!hi! Chính là tui bảo chúng nó phải như thế đấy! Heo đáp
-
Sao? Mấy cây cau biến dạng như thế là do mày…bảo chúng phải thế? Phú thương rất đổi lạ lùng nhưng cũng bảo
-
Nếu đúng như vậy thì…mày phải làm cho nó trở lạinhư cũ! Bằng không tao sẽ cho mày một trận ngay!
-
Đâu có được!
-
Sao?
-
Ngừơi ta! “Ăn một đọi, nói một lời chứ đâu lại thế được”. Tui nhất định không làm khác với lời của tui đâu! Heo đáp
-
Hừm! thằng láo! Để tao cho mày một trận. Thử xem mày chịu nổi không?!
Lão phú thương gầm lên, chụp lấy cây gậy toan đánh, Heo thấy vậy vội bỏ chạy. Lão phú thương quát tháo đuổi theo. Heo co giò chạy thụt mạng…

Mặc dù bụng đói meo, Heo cũng không giám dừng lại. Chạy mãi đến nữa đêm, vừa mệt, vừa buồn ngủ mới dừng lại…Buồn ngủ quá, Heo chui đại vào một căn nhà của ai đó để tìm chổ nghỉ lưng qua đêm…Trong nhà, lúc ấy các giường chổng đều chật nít những người. Ai nấy đều ngủ sau như chết…Thấy thế Heo vội nhẹ nhàng lẻn sang giang kế…

-
Ở đây chỉ có bàn thờ long thần là vừa đủ chổ cho một ngươì nằm! Heo nghĩ
-
Vậy thì phiền ông đi chổ khác cho tui nhờ! Nằm ở xó nhà này vậy nhé! Hi! Hi! Heo rinh tượng long thần vứt vào một xó nhà rồi trèo lên bàn thờ.
-
Có cả chiếu để đắp nữa! tốt quá! Heo nghĩ.
Thế là anh chàng đánh ngay một giất thật ngon lành…Tờ mờ sáng hôm sau… Heo đã giậy

-
Chuồng thôi! Ở lại đây một lát nữa chủ nhà thức dậy, họ nện cho một trận thì toi mạng!
Heo chui ra khỏi ngôi nhà ấy, tiếp tục lang thang trên con đường vô định…

Khi Heo rời khỏi ngôi nhà ấy không được bao lâu thì chủ nhà thức dậy…Và phát hiện ra pho tượng long thần vứt nằm lăng lóc ở dưới đất, torng một góc nhà. Thế là mọi người trong nhà đều thức dậy chạy ra xem

-
Ai mà to gan như vậy hả?
-
Đêm qua ai cũng ngũ sai cả có biết gì đâu?
Và rồi họ cũng phát hiện ra lý do…

-
Xem này . trên bàn thờ vẫn còn rỏ vết tích của người nào đó nằm ngủ ở đây, vẫn chưa dọn.
-
Ai mà to gan lớn mật đến thế! Chắc hết muốn sống rồi!
-
Thôi thôi! Đứa nào lo quét dọn bàn thờ đi, còn lại thì lo đem tượng long thần trở lên bàn thờ đi!
-
Nào! Mổi người một tay ráp vô đi! Hai , ba ! hự…pho tượng vẫn không lay chuyển
-
Trời ơi sao pho tượng nặng dữ vậy?
-
Hôm trước chỉ có hai người là đủ!
Tất cả mọi người gom lại nhưng vẫn không thể làm pho tượng nhút nhít nổi. Mọi người đang ngơ ngác thì đột nhiên có một người trong bọn họ thượng đồng thay lời long thần bảo với mọi người rằng.

-
Ta vốn ở đất của nhà vua. Vua đặt ta chổ nào thì ta ở yên chổ đó! Ta đi đây…
-
Trời thì ra là thiên tử đã tới nhà mình tối hôm qua!
-
Biết vậy thì rán thức xem đó là ai!
Tin ấy lan truyền đi rất nhanh..

-
Thiên tử đã xuất hiện!
-
Trời cao có mắt! Thiên tử xuất hiện giữa khi nhân dân đang trông ngóng đón một vị minh chúa ra đời!
-
Để cứu vớt thiên hạ khỏi cảnh lầm than điêu đứng!
Còn về anh chàng Heo. Hôm ấy sau khi rời khỏi ngôi nhà nọ thì lang thang lên núi…Rồi số phận đưa đẩy. Heo tình cờ gia nhập vào một đám giặc do dân chúng nổi dậy chống lại triều đình thối nát.

Từ đó Heo luôn có mặt trong những trận chiến đấu thập tử nhất sinh, và luôn lập được nhiều công trạng…

Thế rồi nhờ sức khoẻ và mưu cơ, cuối cùng chàng được cả sơn trại bầu làm trại chủ…Từ đó anh hùng khắp bốn phương quy tụ theo về dưới cờ ngày một nhiều. Thế lực càng lúc càng thêm hùng mạnh vô cùng. Nhất là khi họ biết Heo là người sai khiến được cả thần phật. Yên tâm vì đang dưới trướng của một vị minh quân trong tương lai. Uy thế càn lúc càng thêm vững mạnh. Tiếng tăm của Heo vang động khắp bốn phương trời. Triều đình lo sợ liền cho quân kéo đến dẹp loạn…

Những lần quân triều đình tiến đánh. Heo đều đích thân cầm quân ra trận, uy dũng vô song khiến ba quân càng vững tinh thần chiến đấu…Bởi thế khi vừa giáp chiến, quân triều đình đã bị đánh cho tan tành manh giáp, tướng chạy đàng tướng, quân chạy đàn quân. Thất bại một cách chua cay…Đòan quân của Heo luôn treo cờ chiến thắng khi quay trở về…Tiến tăm của Heo càng lúc càng lừng lẫy khắp bốn phương. Đất của Heo theo thời gian càn lúc cứ mở rộng ra mãi. Dân chúng kéo về sinh sống đông vô kể…

Lòng dân trăm họ đều quy thuận, cơ trời đã đến, Heo liền tự xưng lên ngôi làm vua để cai trị muôn dân…Đặt triều đình và cắt đặt quan chức đâu đó rỏ ràng. Công phạt nghiêm minh, triều thần đều răm rắp nghe theo…

Kẽ thù khắp nơi nge danh đều nể sợ và thường gọi chàng là “vua Heo”

Cho đến một ngày, khi đất nước khi đất nước đã sống trong cảnh an bình thịnh trị. Hôm ấy xa giá của vua Heo có dịp đi qua tỉnh cũ, nơi ở của mình ngày trước…Nhớ lại thời thơ ấu ngập tràn những gian truân vất vả. Vua không khỏi chạnh lòng…

Chợt..

-
Bẩm hoàng thượng. Có một người cứ nằn nặc xin được gặp ngài…Quân hầu báo lại
-
Thôi được! chắc là có chuyện chi oan ức chăng? Cứ cho người ấy gặp ta! Vua phán.
-
Muôn tâu hoàng thượng là ngừơi này ạ! Quân hầu dẫn đến một người con gái
-
Nàng kia, nàng là ai? Muốn gặp ta có chuyện gì?
Một cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua làm tung bay mái tóc xỏa ngang vai cô gái lòa xòa trứơc không mặt trái xoan xinh xắn..làm nhà vua bổng giật mình…nhớ đến cô hầu gái năm xưa đã cứu mình thoát chết.

-
Ôi chính là nàng! Ta nhớ ra rồi! Nàng chính là đứa hầu gái của lảo quan ngày xưa ! Là bạn và cũng là ân nhân của ta ngày trứơc! Ta quên sao được mái tóc lòa xòa của nàng! Ôi! Vua thốt lên.
Cuộc hội ngộ vui mừng trong nước mắt. Cô gái sung sướng vì Heo đã không quên lời hứa ngày xưa. Vua heo lập tức đưa nàng trở về kinh đô, lập nàng làm hoàng hậu, cùng nhau hưởng hạnh phúc đến trọn đời.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến