Trang

25/12/12

Mấy bài thơ của Ba
Jun 1, 2009 4:21 AMPublicPageviews 0 0


CẦU RẠCH MIỄU
Bao năm mơ ước lẫn đợi chờ
Sự thật bây giờ chẳng phải mơ.
Cầu kia đã nối liền ba đảo
Chân bước trên cầu dạ ngẩn ngơ.
Bốn trụ vững vàng vươn cao vút
Cáp dài buông xõa tựa tóc ai
Thon dài uốn lượn mà vững chắc
Để long lưu luyến lúc chia tay
Sóng vỗ lục bình trôi tản mạn
Mây trắng lững lờ dưới đáy sông
Ơn ai kiến tạo và xây dựng
Như nước sông Tiền chẳng cạn dòng.
TRONG TRẮNG TÌNH YÊU
Tôi cố chôn - tình này vào quên lãng
Một cuộc tình- người đau khổ là em
Tuổi thơ ngây - em chưa chút ưu phiền
Nên cứ ngỡ - tôi là người trong mộng
Trong vòng tay – em yếu mềm xúc động
Tôi nhói lòng – như những vết dao đâm
Tự trong tâm – tôi hối hận âm thầm
Và dừng lại – đề em còn trong trắng
Sau hôm đó – tôi từ từ xa vắng
Để em buồn – trong lúc phải ly hương
Bao năm qua – em sống kiếp tha phương
Nơi đất khách – cách nửa vòng trái đất
Còn nhớ gì – cuộc tình đầu đã mất
Giữ trong lòng – kỷ niệm đẹp về em
Rồi thời gian – làm cho chóng phai tàn
Để thanh thản - khi về lòng đất mẹ
THÓI ĐỜI
Chữ tiền đem đội lên đầu
Chữ tình chữ nghĩa vùi sâu gót giày
Chữ nhân chữ lễ lâu nay
Đã vào trong cổ quan tài còn đâu
NHỚ MÙA THU ẤY
Mỗi độ thu về nhớ đến ai
Mưa rơi lất phất trắng đường dài
Bên nhau mưa gió nào thấy lạnh
Đôi bóng giao kề gió lắc lay
Giật mình tỉnh mộng lòng ray rứt
Ảo ảnh quay về tưởng đã mơ
Mưa ơi sao u hoài rả rích
Gậm nhấm hồn ta mãi không thôi.
TRỂ ĐÒ
Ở nhà kia có anh chàng rể mới
Họ vui mừng í ới gọi nhau
Còn nơi đây trọn một niềm đau
Ôm đầu bó gối cồn cào nhớ
Đôi ta không chung đường chung ngỏ?
Hay tại đôi ta chẳng hẹn hò?
Bến sông vắng bóng con đò
Khách ôm sầu khổ đứng chờ tương tư
Đã không duyên nợ thì thôi,
Anh về cưới vợ trách tôi làm gì ?
EM BÉ BÁN VÉ SỐ
Em bé xòe tay đưa xấp vé
Giọng em mời sao nghe thật xót xa
Nghe như có niềm đau rất lạ
Tuổi thơ này lại sớm phong ba?
TÌNH YÊU NƠI VÔ CỰC
Tôi – em là hai đường thẳng song song
Sẽ gặp được nhau ở nơi vô cực
Ở nơi đó những trái tim đỏ rực
Những tâm hồn hừng hực lửa yêu đương
Sẽ không còn khắc khoải những canh trường
Không thơ thẩn những chiều sương xuống lạnh
Ở nơi đó anh không còn cô quạnh
Đi bên em như đường thẳng song song
TÌNH LỞ
Lòng sao tránh khỏi bâng khuâng
Nhìn hoa sáng nở, “ phù dung” tối tàn
Vô hồn những bước lang thang
Cảm thương duyên phận lỡ làng đắng cay
Vu quy ngày ấy vui say
Để anh đau đớn đọa đày hồn đơn
Còn đâu những sáng dỗi hờn
Còn đâu những tối chung đường sánh vai
Nỗi niềm san sẻ cùng ai
Riêng em êm ấm vòng tay người chồng
Hết xuân rồi lại thu đông
Hè sang bao lượt lửa lòng nào nguôi
Tóc xanh nay đã bạc rồi
Dấu chân chim đã sâu hằn lối đi
Ở đời không hợp thì ly
Nhớ về kỷ niêm phút giây chạnh lòng
CÔ ĐƠN
Hôm nay đã bao ngày xa vắng?
Anh không về cay đắng riêng em
Mùa thu lá rụng êm đềm
Hiu hiu gió lạnh bên thềm nhớ anh
Em đâu biết yêu nhau là khổ
Để đêm về khó dỗ giấc nồng
Một mình một bóng đèn chông
Anh nơi nào ? Có thấu lòng em không ?
CẦU MỸ THUẬN
Em dang tay nối đôi bờ nam bắc
Ngực căng phồng đôi bồng đảo dâng cao
Dưới chân em phù sa đỏ cuộn trào
Dáng em đứng tầm cao thế kỷ
Đẹp lòng người như tên em là “ Mỹ”
“Thuận” lòng trời nối hai bến bờ vui
ĐẤT NƯỚC VÀO XUÂN
Em đã qua rồi tuổi ba mươi
Sao em đẹp quá hỡi xuân ơi
Đất nước cho em muôn nhựa sống
Người tạo nên em dáng trang đài
Đường xá , điện giăng xuyên rừng núi
Phố thị lầu cao ngất ngưỡng trời
Em đi những bước dài mở rông
Tung cánh Lạc Long bốn phương trời
TÌNH ĐƠN PHƯƠNG
Muốn gặp em như đêm dài đợi nắng
Như đất khô cằn khao khát cơn mưa
Khi gặp em muôn lời nói như thừa
Đành câm nín cho thời gian lắng đọng
Đôi tay anh cảm thấy thừa lóng cóng
Mắt thẩn thờ theo từng bước chân em
Đôi chân anh mềm nhũng dính trên thềm
Tim loạn nhịp khi nghe lời em nói
Em trong sáng như bình minh chói lọi
Anh – giọt sương phút chốc sẽ tan đi
Vì anh đây sự nghiệp chẳng ra gì
Đành ôm kín mối tình đơn tuyệt vọng
NHỚ TUỔI HỌC TRÒ
Bao mùa phượng đỏ đã qua đi
Ve gọi hè sang biết bao kỳ
Tóc xanh nay đã pha màu muối
Nhưng lòng vẫn nhớ mãi mùa thi
TÌNH NGHÈO TRONG TRẮNG
Anh gặp em, giữa mùa thu năm ấy
Ánh trăng rằm, bị khuất bởi mây đen
Đưa em về, trên lối vắng lên đèn
Mưa rả rích, nhập nhòa anh dìu bước
Tóc em ướt, nghiêng đầu cho anh vuốt
Anh thì thầm có lạnh lắm không em
Em nói : “ Bên anh em thấy ấm êm
Chỉ ước vọng được suốt đời gắn bó”
Giọng em nói ngọt ngào êm như gió
Hai tâm hôn ấm áp dẩu mưa tuôn
Nhà của em ở xa cuối con con đường
Anh cảm thấy quá gần khi chung bước
Nắm tay em tay thon mềm ước nước
Tóc nguyên trinh khi đặt nụ hôn đầu
Mắt em nhìn, ôi tha thiết làm sao?
Trong ẩn chứa một nỗi buồn da diết
Gia đình nghèo em không gần giấy viết
Sớm vào đời làm mướn phụ song thân ái
Riêng lòng anh cũng đau khổ vô ngần
Thương em lắm nhưng đời còn tay trắng
Đi chiến đấu anh đến nơi xa vắng
Thương về em như chim nhỏ non tơ
Đời phong ba biết đâu bến đâu bờ
Chỉ mong mỏi một ngày ta gặp lại
Bao thư đi không một lần trở lại
Và một ngày đất mẹ trọn niềm vui
Đến nơi xưa lòng chết lặng bùi ngùi
Ngôi nhà nhỏ không còn trên nền cũ
Nhìn cây cỏ cũng võ vàng ủ rũ
Biết giờ đây tìm người cũ nơi nao
Nguyện trời cao dù em ở nơi nào
Được an hưởng giàu sang và hạnh phúc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến